Chỉ khi thương một người,…
Ta mới chập chờn trong giấc ngủ bởi hình bóng của một người rồi khi thức dậy tự hỏi người đó đang làm gì, đã dậy chưa, liệu nhắn tin có làm tỉnh giấc ngủ không?
Ta mới thấy sức chịu đựng của bản thận mình thật lớn khi chờ đợi tin nhắn, cuộc gọi của nhau, khi trông mong sự quan tâm, tình cảm từ phía khác, khi đè nén cảm xúc thương nhớ, giận trách.
Ta cảm thấy bản thân mình nhiều chuyện và quá tò mò, về tất cả người đó, về tính cách, thói quen, sở thích, điểm xấu, học tập, công việc, gia đình, quá khứ, mục tiêu, định hướng tương lai và cả người yêu cũ.
Ta cảm thấy thời gian bị rối loạn, đôi lúc trôi qua thật chậm khi chờ đợi gặp nhau, đôi lúc quay quá nhanh khi đã ở bên nhau.
Ta mới thấy bản thân mình khờ dại khi làm những chuyện ngốc nghếch và buồn cười chỉ để gây ấn tượng, được gần nhau.
Ta mới cảm thấy động lực và cảm hứng nhiều hơn rất nhiều lần trong bản thân để chỉ mong cùng nhau sống tốt và vui hơn.
Ta mới cảm thấy bản thân mình lúng túng khác hẳn bình thường, nên nói như thế nào, nên làm ra sao, cả nhắn tin câu chữ thế nào, dài hay ngắn, đôi khi chỉ lo không biết người kia có hiểu sai ý mình hay không, có thấy mình quan tâm không.
Ta mới cảm thấy chấp nhận rất nhiều sự khác biệt của nhau, ta chỉ nhìn vào giá trị cốt lõi cần có của một mối quan hệ.
Ta mới thấy cảm giác đau mà không cần một tác động vật lý, cảm giác tức lồng ngực, đôi khi còn nhói lên một cách kì lạ.
Ta mới không ngờ bản thân mình cũng ghen vậy, tự so sánh mình với những người trước, xuất hiện sự thông cảm phần nào của những người đi đánh ghen bởi chỉ vì họ quá thương mà cuồng quáng.
Ta mới thấy bản thân mình dễ mất lý trí khi làm chuyện điên rồ, có những hành động ngẫu hứng nếu không biết gáng kiềm chế bản thân.
Ta cảm thấy bản thân mình có sự cảm thông rất lớn chỉ vì cố gắng hiểu được người, bỏ qua những chuyện hiểu nhầm, sai sót không quan trọng.
Ít nhất, khi thương một người, ta cảm thấy mình trải qua rất nhiều cảm xúc lên và xuống, và ta còn biết thương, biết trông, biết ngóng, biết sống vì một người khác rất nhiều đến thế.
Và …
(Đôi khi viết sến, dramatic tí cho blog đỡ khô cứng nhỉ. haha)
Leave a Reply