Gom đi gom lại về đơn giản.

Bên đây, nhiều thời gian một mình với một mình, mọi thứ cũng chậm rãi, đều đặn, tuần hoàn, mình cũng không phải hối hả, bận rộn, lo lắng suy nghĩ suốt mọi chuyện như hồi ở Việt Nam. Thì cũng đúng, thời gian sinh viên, áp lực ra đời, công việc, hướng đi mà. Tốt nghiệp xong thì áp lực còn nhiều hơn nữa, nhìn nhận việc nghiêm túc và kĩ lưỡng hơn khi phải xem công việc, hướng đi của bản thân.

Giờ thì kế hoạch trong vòng 9 tháng tới, mục tiêu rõ ràng, phương tiện thực hiện cũng rõ ràng.  Đó là Chinese, đó là Management, đó là Experience, là Orientation.

23 tuổi. Nhiều khi nhìn lại xung quanh rồi lại nhắc mình. Mình 23 tuổi. Nhìn về nhiều người thân lớn tuổi hơn, mình cảm thấy đời còn dài, còn nhiều chuyện làm lắm, tự nhủ bản thân có gì phải xoắn, cứ từ từ làm tốt từng chuyện. Lại nhìn về những em nhỏ tuổi hơn hay những bạn bằng tuổi, mọi người đang nhiệt huyết đi theo những hướng riêng khác nhau, đôi khi tự hỏi một cách vô thức, hướng đi của mình thì sao? Tại sao lại so sánh với hướng đi của mình với mọi người khác? Có tốt không, có ổn không?

Nhiều lúc thấy mình cứ suy nghĩ vội vã quá, cứ mong tiến nhanh đến những mốc dự kiến càng sớm có thể, cứ muốn kiểu “đốt cháy giai đoạn”.

Nhưng cuối cùng, gom đi gom lại, thấy mình vẫn là một người suy nghĩ mọi chuyện đơn giản, thích chuyện đơn giản, những con người đơn giản, đồ vật cũng đơn giản, mối quan hệ đơn giản, một cuộc sống không phức tạp.

Thích học này học nọ, thử thách bản thân này nọ, cả việc gáng xin được học lớp management thì cuối cùng mình cũng cảm thấy không muốn làm đao to búa lớn đối diện với quá nhiều chuyện phải handle để rồi đánh mất thời gian dành riêng cho mình và gia đình, để dễ dàng mất cần bằng và để trôi thời gian mà không biết quý trọng.

Thích gặp gỡ, nói chuyện nhiều người nhưng cuối cùng chỉ muốn thu mình lại với vài người bạn đơn giản, nói chuyện vui vẻ, chân thành với nhau, chẳng phải giữ vẻ mặt, ý tứ, làm “người tốt” với nhau.

Nói thích đi nhiều, travelling nhiều nhưng gom đi gom lại, cuối cùng vẫn muốn một chỗ của riêng mình, không nắng, không mưa, không nhiều biến động, enjoy không gian riêng đơn giản và tĩnh lặng.

Những vị trí, vật chất, một công việc tốt, phù hợp, với mình, cố gắng không ngừng cũng chỉ đảm bảo cho những điều trên.

Sống đơn giản nhưng cũng phải thực tế.

Phức tạp thì dễ lắm, nhưng mà làm sao để “Đơn giản” cái đấy mới thật sự khó.

Một chiếc iPhone thiết kế đơn giản những để đạt được sự giản đơn lẫn tinh tế không biết đã làm Steve Jobs chửi nhân viên như thế nào.

Đối mặt xung quanh nhiều giả thật, tính toán, mưu toan để tránh, vấp, dính liếu cũng không phải đơn giản.

Tỉ người trên thế giới này nhưng để gặp người bạn mở lòng với nhau, hợp ru trong suy nghĩ, cuộc sống không phải là dễ.

Cuộc sống chỉ muốn thương hay yêu một người nhưng trong một tỉ người, một người để cảm thấy là đủ cũng không phải là dễ.

Sống với nhau mà biết trọng cái nghĩa nhiều hơn cái tình, cũng không phải là dễ đối với nhiều người.

Updated: 

– Đôi khi xung quanh có quá nhiều sống phức tạp quá, giả tạo quá, họ không sống với con người thật, hoàn cảnh thật của mình, họ khoác lên những cái gì họ cảm giác người khác sẽ thích chứ không phải những thứ của chính họ. Đôi khi chỉ vì hòa nhập mà những người khác cũng tham gia vào sự phức tạp và giả dạng ấy.

– Tách ra đám đông không phải là dễ, nhưng tách ra rồi thì sẽ thấy thoáng khí và dễ thở, rồi cũng sẽ nhìn ra dễ dàng người nào mình cần quý, cần trân trọng và giữ trong cuộc sống.

– Cái gì cũng cần take time để trải nghiệm và học, ngẫm nghĩ ra nhiều điều. Nên trân trọng những gì tốt xấu đã xảy ra với mình.

– Viết là một cách của mình để ngừng lại, để ngẫm nghĩ và chiêm nghiệm.

.

IMG_0200
我很喜歡這些

One response to “Gom đi gom lại về đơn giản.”

  1. Tuổi trưởng thành là lúc đối diện với rất nhiều điều thật giả, rất nhiều những điều đẩy đưa con người mình thành tốt hay xấu vì vậy cần là phải học được cách tự bảo vệ mình, học được cách làm chủ cuộc đời mình.

    Dạo này tớ cũng rất mệt mỏi mỗi lần nghĩ về mấy chuyện xung quanh mình. Rồi nhìn lại cái mình muốn, con đường mình đi, có khi cũng mơ hồ chả biết đi vậy sẽ đến được đâu nhưng cứ tin mình làm được, đi được thì đến được, có sai thì mới trưởng thành là lại có sức đi tiếp.

    Thôi thì chúc nhau cho tuổi trưởng thành của bọn mình không dễ dàng, bọn mình thì đủ sức, đủ lực, đủ ý chí để đi qua cho mạnh mẽ.

    Và suy cho cùng thì cuối cùng bọn mình đều muốn sống một cuộc sống hạnh phúc.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: