I. Chinese language
Vocabulary
II. English Language
Vocabulary
As Warren Buffett once said, the greatest investment a young person can make is in their own education, in their own mind. Because money comes and goes. Relationships come and go. But what you learn once stays with you forever.
“The number one goal should be to try to become a better person, partner, parent, friend, colleague etc. — in other words to grow as an individual.”
1. Reorganize the store. Because 90% people are right-handed the store will make you go with the flow to the entire store!
2. Expensive to less expensive: First, passing to the most expensive stuffs then the less expensive ones. They will make you look through all the stuffs even you just find something on sale to buy.
3. They focus on who you shop for. It means they will display you first the stuffs for those who you are shopping for and then at the end you will see something for your self-interest. And this time, you will feel “I need to reward myself after doing all necessary tasks”
4. Try to match the music as the customer generation. As the research study, when the music doesn’t match, people are spending more shopping time than they actually are and may give people negative shopping experience … less spending.
5. Maximize when people wait to check out. People bounce to have some “impulse buys” like magazine, lips,… That’s why you will see near the cashier, there are a lot of stuffs you might want to buy.
So watch out, guys! Now you will know the tricks and know what to focus to buy, what to be ignored. And for those who will open the store. Hope you guys will learn something to maximize your profit.
Reference: http://www.businessinsider.com/retail-store-layout-plans-spend-money-2014-11
Không ai sống dùm cuộc sống cho ai cả. Ai cũng có tính cách riêng, sở thích riêng, cuộc sống riêng và mục tiêu riêng. Ai cũng có những vấn đề của mình và trước tiên cũng phải tự mình giải quyết hết.
Ai cũng có những câu chuyện riêng, quá khứ riêng, trải nghiệm riêng đem đến cho họ cách suy nghĩ và hành động hiện tại.
Mà ..
Nhiều người lại suy nghĩ và áp dụng lối suy nghĩ, quan điểm của mình lên cho người khác. Đôi khi cái phù hợp với mình chứ chắc phù hợp với người khác.
Nên …
Nếu quan tâm, giúp đỡ chuyện người khác thì rất tốt nhưng trước hết cũng biết lo chuyện của mình. Và chuyện giúp đỡ người khác cũng phải biết cách mà giúp đỡ, chứ không phải can thiệp. Trên hết vẫn là dựa vào sự tôn trọng lẫn nhau và ít nhất thì cũng đừng gây tác động xấu đến nhau.
Và …
Dẹp qua việc mong chờ sự tin tưởng của mọi người dành cho mình, bởi vì để được mọi người tin tưởng, thì bạn phải uốn éo cuộc sống mình theo cách mà mọi người họ thích. Nhưng chắc gì đó là cách sống mà bạn muốn sống.
Thế nên …
Cứ tự tập trung mà làm, phớt lờ đi, hãy chứng tỏ bằng những kết quả mình làm, vui với những gì mình có được.
Thế thôi! Chẳng chút lăn tăn.
Hush, don’t speak
When you spit your venom, keep it shut I hate it
When you hiss and preach
About your new messiah ’cause your theories catch fire
I can’t find your silver lining
I don’t mean to judge
But when you read your speech, it’s tiring
Enough is enough
I’m covering my ears like a kid
When your words mean nothing, I go la la la
I’m turning up the volume when you speak
‘Cause if my heart can’t stop it,
I find a way to block it, I go
“Despite feeling somewhat invincible for the last decade, you really don’t know what’s going to happen and neither does anyone else, no matter how confidently they talk. While this is disturbing to those who cling to permanence or security, it’s truly liberating once you grasp the truth that things are always changing. To finish, there might be times that are really sad. Don’t dull the pain or avoid it. Sorrow is part of everyone’s lifetime and the consequence of an open and passionate heart. Honor that. Above all, be kind to yourself and others, it’s such a brilliant and beautiful ride and keeps on getting better.” (Prue, 38)
Okay Okay. I’m 20s (23) now. Not 30s. But it would be great if I know ahead what will I should prepare for my 30s and also what to do right now to maximize my happiness and satisfaction in my life.
1. Spend time with people who add value to their lives.
2. Pursue their loftier aspirations.
3. Don’t obsess about the future.
4. Decide whether they want kids or not.
5. Take care of their health.
6. Establish a financial foundation for the future, start saving for retirement now, not later.
7. Still enjoy themselves.
8. Can’t have everything; Focus on doing a few things really well.
9. Don’t be afraid of taking risks, you can still change
Reference: Business Insider
When you are young, your greatest asset is not your talent, not your ideas, not your experience, but your time. Time grants you the opportunity to take big risks and make big mistakes.
Many of the people I was closest to when I left could hardly even be bothered to call me back when I returned. Yet, some of my more casual acquaintances slowly became the closest friends in my life. It’s not that those other people were bad people or bad friends. It’s nobody fault. It’s just life.
I’m firmly convinced that the whole point of goals is 80% to get us off our asses and 20% to hit some arbitrary benchmark. The value in any endeavor almost always comes from the process of failing and trying, not in achieving.
But the truth is, almost nobody has any idea what they’re doing in their 20s, and I’m fairly certain that continues further into adulthood. Everyone is just working off of their current best guess.
I’ve learned to judge people not by who they are, but by what they do. Some of the kindest and most gracious people I’ve met were people who did not have to be kind or gracious to me. Some of the most obnoxious asshats have been people who had no business being obnoxious asshats to me. The world makes all kinds. And you don’t know who you’re dealing with until you spend enough time with a person to see what they do, not what they look like, or where they’re from or what gender they are or whatever.
And this is actually really good news: it means you can get away with a lot of stupid shit and people will forget and forgive you for it. It means that there’s absolutely no reason to not be the person that you want to be. The pain of un-inhibiting yourself will be fleeting and the reward will last a lifetime.
It’s important to sometimes retreat to that the world outside of the Internet and remind oneself: life is simple, people are good, and the chasms that appear to separate us are often just cracks.
We have a propensity to assume things just happen as they are. As outside observers, we tend to only see the result of things and not the arduous process (and all of the failures) that went into producing the result. I think when we’re young, we have this idea that we have to do just this one big thing that is going to completely change the world, top to bottom. We dream so big because we don’t yet realize — we’re too young to realize — that those “one big things” are actually comprised of hundreds and thousands of daily small things that must be silently and unceremoniously maintained over long periods of time with little fanfare. Welcome to life.
Find a way to travel, and when in doubt, talk to people, ask them about themselves, get to know them. There’s little to no downside and huge, major upsides, especially when you’re still young and impressionable.
Chances are your parents screwed some things up during your childhood. Pretty much all of them do (as my mom always likes to say, “Kids aren’t born with instruction manuals.”) And chances are, you will start to notice all of these screw-ups while you are in your 20s. Growing up and maturing to the extent that one can recognize this is always a painful process. It can kick up a lot of bitterness and regret.
But perhaps the first duty of adulthood — true adulthood, not just taxed adulthood — is the acknowledgment, acceptance, and (perhaps) forgiveness of one’s parent’s flaws. They’re people too. They’re doing their best, even though they don’t always know what the best is.
Full article: http://markmanson.net/surviving-my-20s
Okay. Tranh thủ ăn trưa rồi sau đó cũng bắt được xe đi Dingkang. Vừa lên xe thì bắt gặp lại chú tài xế hôm qua chở mình. Chú hỏi mình hôm qua ngủ ở đâu (không phải chỗ chú chỉ), tại sao không đi chuyến xe đi thẳng (mình về trễ). Cảm thấy chú có vẻ không vui và mình cũng cảm thấy ngại nhưng biết làm sao đây. Ít ra cũng hỏi thăm nói chuyện chút. Quá mệt và chóng mặt, mình ngủ quên đi. May chú nhắc tới nơi nên không bị tới trạm cuối haha.
Xem các bài trước đó
Chuyến đi Yushan:
Ngày 1: Di chuyển đến núi Yushan
Ngày 2: Một mình chinh phục đỉnh núi Yushan trong một ngày
Ngày 3: Đi xem thác nước ở làng nước nóng Dongpu
Ngày 4: Bình yên ở hồ Nhật Nguyệt
Sau khi leo núi xuống, mình bị trễ giờ xe buýt chuyến cuối cùng. Người ta kêu có gì ngủ lại qua đêm rồi mai đón xe. Mình thì khăng khăng là không thể vì mình không muốn phí thời gian, tiền bạc ở đây. Mình cũng ngại ở lại nhà trọ kia vì thực sự không thoái mái. Khu vườn quốc gia Yushan này chủ yếu là leo núi chứ không còn tham quan gì nữa.
Thế là mình dọn dẹp nhanh đồ đạc, quyết tâm quá giang cho bằng được xe để đi xuống làng nước nóng Dongpu như theo kế hoạch định sẵn.
Rất may là đường đi về phía Bắc đều ghé ngang điểm vào làng suối nước nóng Dongpu cả. Nên mình chỉ canh xem có xe nào hướng về phía đó là cố gắng năn nỉ thuyết phục. Với suy nghĩ bản thân là người nước ngoài, tiếng Hoa cũng tạm giao tiếp để hiểu, trông có vẻ du lịch, ngoại hình cũng ổn ổn, mặt hiền lành (haha) nên chắc sẽ xin được thôi. Và đúng là đợi một tí, thì thấy ba cậu thanh niên đi xe ô tô. Mình tiếp cận và hỏi một cậu đang đi về hướng Bắc hay Nam. May mắn thay là cậu đi về Taipei, là hướng phía bắc nên mình giải thích hiện giờ không có xe buýt, đường đi Dongpu cũng cùng đường, mong có thể cho quá giang. Ba cậu cũng nhanh chóng cho mình quá giang xe. Xe Mẹc đàng hoàng nhá. haha
Lúc đó thật sự là thở phào nhẹ nhõm vì không phải ở lại 20 tiếng đồng hồ ở khu rừng núi lạnh và không có chuyện gì làm. Tán gấu với ba cậu này thì thấy ba cậu đang xin nghỉ phép đi leo núi trong hai ngày. Họ cũng ngạc nhiên và nói mình cũng gan khi đi một mình trong hai ngày.
Đường rừng núi nên ngoằn nghèo, đường cũng hai chiều, sương mù lại dày đặc, mắt mình cũng căng lên nhìn không rõ mà cậu lái xe thì phóng như phim Fast and Furious. Mình cũng hú tim mấy lần. Có khi mình không bị gì trong lúc leo núi mà chỉ vì xin hóa giang xe ba cậu mà lao xuống vực 😦 Lúc đó chóng mặt chỉ cố gắng ngủ cho hết 1 tiếng đi xe để tới làng suối nước nóng.
Mình ngày nhỏ đã có bệnh say xe. Không biết là do di truyền từ mẹ hay là do hay đi chung xe với mẹ, thấy mẹ bị say xe mà mình hay bị theo. Bây giờ xe lái ngoằn nghèo, lạng qua lạng lại, thật sự là chứng bệnh say xe tái phát … Vừa xuống xe Mẹc của ba cậu. Cám ơn nhiệt tình, vẫy tay chào ba bạn xong. Là mình quăng ngay balo bên vỉa hè rồi nôn. Mà hai ngày cũng ko ăn uống gì nhiều nên chẳng nôn được gì.
Làng Dongpu ở một đường khác. Cũng chẳng tâm trạng để ăn gì, chỉ muốn tới làng rồi có một chỗ ngủ thoải mái, sạch sẽ trước đã. Hỏi thăm người dân có xe buýt không? Nghe theo lời, mình ngồi đợi ở một góc đường. Tranh thủ nhắn tin cho một số bạn để báo cho các bạn an tâm là mình leo núi xong rồi.
Chuyến xe buýt cuối cùng lúc 6h15 cũng tới, chỉ mỗi mình với bác tài xế. Ngồi bắt chuyện với bác tài xế. Đi xe chỉ có 27 Nhân dân tệ mà bác tài xế gọi điện hai ba cuộc cho mình để chỉ mình chỗ nào ngủ rẻ, có suối nước nóng, mai đi hồ Nhật Nguyệt thì đón xe nào, mấy giờ. Thật sự là cảm tình dành cho người Đài Loan mỗi lúc một lớn hơn.
Tới làng, theo chỉ dẫn của cô hướng dẫn ở khu quốc gia Yushan hôm qua, thì mình gáng tìm tới chỗ ngủ được giới thiệu, hy vọng là được chỗ ngủ sạch sẽ, thoải mái và giá rẻ. Cuối cùng cũng tới khu nhà mà trung tâm là nhà thờ Thiên chúa giáo, đa số là người trung niên, cao tuổi và các cháu bé. Mình đợi một thời gian dưới sự dòm ngó của nhiều người rồi cũng được một bác gái dẫn lên xem chỗ ngủ. Thật sự là mình không muốn ngủ chỗ mắc tiền vì chi phí mình có không cho phép nhưng mình cũng không thể ngủ ở một chỗ không sạch sẽ, có vấn đề vệ sinh. Khi nhìn thấy căn phòng cũng khá sạch sẽ nhưng chăn mền làm mình cảm thấy không được vệ sinh, nước nhà vệ sinh hình như hơi vàng, lại ngủ chung kiểu kí túc xá với vài người nên cuối cùng mình kêu sẽ suy nghĩ. Mình sẽ đi xem thử những chỗ khác coi như thế nào.
Mình ngại ngùng chào tạm biệt hai bác. Rồi vác ba lô trên lưng đi tìm, hỏi giá những chỗ xung quanh. Đúng là mắc hơn gấp 3,4 lần nhưng mình muốn sau hai ngày mệt nhọc thì được yên tĩnh một mình trong căn phòng sạch sẽ, tắm suối nước nóng. Cuối cùng cũng trả giá một chỗ nhìn ổn rồi cầm chìa khóa lên phòng. Phòng cũng ổn nhưng lại xuống xin chuyển phòng vì ống trong buồng tắm bị hư… Hix.
Tắm rửa, gột sạch tất cả bụi bẩn xong thì hoan hỉ đi ăn tối lại phát hiện ra là giờ đó, không còn chỗ nào mở cửa nữa. Xui tập tiếp theo. Nên đành ăn đỡ mực và gà chiên nhưng chất lượng thì rất tệ, ăn thêm vài trái hồng rồi đi dạo quanh làng xem sao. Đang vừa đi vừa nói chuyện facetime với cô bạn Phương thì gặp một nhóm người trong đêm đang làm gì đấy. Lại gần thì thấy có hai hình nộm người lớn, cả đám đứng xung quanh cứ. “Hư…. hư… hư… ” Làm mình nổi da gà, bỏ về khách sạn ngủ luôn để mai đi thác nước…
Sáng hôm sau, thức dậy bởi tiếng chuông báo thức, nhanh chóng thu dọn đồ đac, gửi lại cái ba lô bự ở quầy tiếp tân. Mình ăn sáng lẹ rồi cấm mỗi cái cây gậy bắt đầu đi. Mục tiêu là sẽ đi Thác nước cầu vồng (彩虹) và thác nước YunLong (雲龍).
Với sự trợ giúp của Google Maps và hỏi đường người dân, thì sau khoảng 40 phút đi thì mình tới thấy câu cầu sơn màu đỏ rất đẹp. Đây là cầu treo cầu vồng (彩虹吊橋). Trông bức ảnh cũng đẹp chứ nhỉ.
Khi qua cầu, mình thấy có thác nước nhỏ chỉ cao 2 mét. Mình hơi thất vọng vì không giống như mình tưởng tượng. Ai ngờ đi lên nữa thì mới thấy thật sự thác nước Cầu Vồng. Thật sự là nhìn rất đẹp, cảm giác yên tĩnh nhìn nước chảy từ thác cao xuống rất bình yên. Mình thấy có một cổng nhỏ dẫn vế phía chân thác nhưng bị chặn lại, nhìn ra mới biết là do đá trên núi rơi xuống làm bể sàn. Rất nguy hiểm nên đóng cổng không cho ai vào. Thế nhưng … mình xin phá luật một tí để vào chụp rồi ra. Nhảy vọt qua phía bên cổng, đi vào. Thật sự nhìn càng gần càng đẹp, đặc biệt là có thế thấy hồ nước nhỏ dưới chân thác.
Vì thời gian không nhiều, mình phải dành thời gian 3 tiếng tiếp theo để đi cho bằng được thác nước Yunlong, nhanh chóng quay trở lại làng, rồi tiếp tục hỏi 1 anh địa phương. Với bài học tiếng Hoa mới nhất, thì mình cũng hiểu được kha khá anh nói đi hướng nào.
Mình cũng theo chỉ dẫn anh đi ra đường lớn. Đúng là đi một đoạn thấy ghi đường đi rừng lên thác Yunlong. Vừa vào đọc mấy cái thông báo mà thấy ngại thật “Cẩn thận rắn độc”, nào là “Cẩn thận ong chích”..
Đi tới một đoạn trong rừng thì cũng ra tới chỗ thoáng hơn… Đó là một bên là núi, một bên là … vực.
Cũng khá nguy hiểm nhưng so với núi Yushan thì cũng không là gì. Mình đã trải qua nên thấy cùng bình thường, chỉ cần cẩn thận thôi. Trên đường đi cũng ngắm và chụp cảnh nhiều. Trên đoạn đi có một khúc mình gặp được một đoàn các bác trung, cao niên. Đường đã nhỏ rồi, các bác hàng dài nữa chứ. Mình muốn đi nhanh nhưng các bác không đi nhanh được. Thế là mình cứ xin phép từng người để đi qua. Nhiều lúc sợ đụng người các bác, mình cứ phóng bay qua trên con đường hẹp đó. Lỡ mà đất lở là không có cám mà ăn… Các bác cũng sợ, nhắc mình cẩn thận.
Đi cũng 1 tiếng đồng hồ rồi, mình ngỡ ngàng nhìn từ xa thấy ngọn thác… Mà trời ạ, sao mà nó ở xa và nhỏ thế, làm sao mình có thể xuống vực mà tiếp cận được. Mà sao nó không hoành tráng giống trong hình xem trên mạng như thế nào nhỉ. Hix.
Thế là định chụp vài tấm rồi quay lại đấy chứ, nhưng mà thôi thấy xa xa có cái cầu treo. Thôi, lỡ tới, thì qua đó chụp từ trên cao xuống cũng được. Đi được một đoạn, thấy thác nước khác nhỏ xíu kế bên, đi tiếp nữa. Wow, trời ơi sao có thác này đẹp thế. Chắc là thác nước Yun Long rồi.
Mình định ngừng leo vào xem. Nhưng thấy thôi, từ từ qua bên cây cầu dây xem đã rồi quay lại đây nghỉ, ngắm thác. Đi qua cây cầu nghe tiếng thác đổ ầm ầm. Ngoái lại mới thấy… Má ơi, sao mà …. có thác nước nào đẹp quá….. Thì ra đây chính là thác nước Yunlong mà mình từng thấy trên mạng Internet.
Hình nhỏ vậy chứ, nếu để ý trên đầu dòng nước chính là cây cầu bắc ngang qua. Người thì nhỏ xíu nhưng thác thì to, dài và đẹp thế đó. Mình đã hú to lên một tiếng thật to vì quá thích, cũng như để cho các bác đi đằng sau biết rằng bên này có thác rất đẹp.
Thác nước quá đẹp đến nỗi làm mình hết pin điện thoại chỉ vì chụp thác, quay phim và cả tự sướng với thác. haha. Ngồi lâu ngắm thác, thì một số bác tới. Các bác dừng lại ăn trưa, mình và vài bác nói chuyện hỏi thăm. Vài bác cho mình bánh ăn. hehe.
Sau đó mình quay lại nhánh đầu phía trên của thác (phía cây cầu mình mô tả phía trên).
Phấn khích đến nỗi, cởi áo, định cởi đồ xuống tắm luôn đấy. Mà rờ nước mới thấy nước lạnh quá. Mà mình lại chẳng mang balo, chẳng mang theo đồ thay, khăn lau. Nên đành ngậm ngùi ngắm thác rồi chụp vài tấm kỉ niệm đem về.
Bởi vì muốn tranh thủ về đúng 12h40 để có thể kịp chuyến xe lên hồ Nhật Nguyệt nên mình cố gắng … chạy trên đường đi hoặc bước thật nhanh để về kịp giờ. Đôi lúc vì nhanh mà vấp mấy cục đá nhỏ, xem nghiêng mình xuống phía vực, rợn cả da gà. Đi tới một đoạn, gặp đoàn các bác trung, cao niên đang dừng lại ăn trưa. Mình theo phép, dừng lại chào các cô bác, nói chuyện dăm câu với vài cô nhiệt tình. Ngại lắm cơ, cô chú cho mình trái quýt, rồi bánh trái, nước. Mình rất ngại nhưng từ chối không được. Có bác còn đưa hợp cơm trưa ăn nhưng mình lịch sự từ chối vì mình nếu ăn no cũng khó đi nhanh. Thời gian không có nhiều nên mình cũng cố gắng nói chuyện một hồi rồi xin phép đi. Cũng nhắc các cô cố gắng đi tiếp vì còn một đoạn ngắn là tới thác nước Yunlong rồi vì một số cô chú cảm thấy mỏi chân không muốn đi nữa.
Sau hai ngày đi núi, thật sự là chân thấm kinh. Đi lên thì mỏi chân, đi xuống dốc thì lại ê mấy đầu ngón chân. Đôi khi đi xuống mà mình phải xoay người lại đi thụt lùi để khỏi đau bàn chân. Cuối cùng tới khách sạn thì cũng hơn 1h rồi. Hỏi thăm thì khoảng 4h40 chiều mới có xe đi thẳng tới hồ Nhật Nguyệt. Mình không muốn phí thời gian nên chọn cách đi hai chuyến xe. Mặc dù không chắc lúc đổi xe buýt, có xe để đổi không nữa.
…
Xem tiếp
Chuyến đi Yushan:
Ngày 1: Di chuyển đến núi Yushan
Ngày 2: Một mình chinh phục đỉnh núi Yushan trong một ngày
Ngày 3: Đi xem thác nước ở làng nước nóng Dongpu
ng chẳng tí lo, chỉ thấy hào hứng vì làm một chuyện khá thử thách mà trước giờ mình chưa từng làm. Trước khi đi, cũng viếng lạy bồ tát quan âm, mong bồ tát phù hộ con đi đường an toàn, không gặp rắn, gấu hay chuyện không lành. hehe