Sau quá trình chuẩn bị tất cả mọi thứ, ba lô, giấy tờ, vé tàu sẵn sàng, 6h30 sáng mình bắt đầu khởi hành đi tàu Metro tới trạm tàu chính ở Đài Bắc để đón chuyến tàu lúc 7h36 đến Chiayi. Với tàu tốc hành, chỉ khoảng 1 tiếng ngồi thoải mái thì cũng đã đến nơi. Trạm tàu Chiayi cũng lớn và hiện đại không thua kém sân bay. Mục tiêu bây giờ là phải tìm được xe bus từ Chiayi đến núi Alishan cho kịp trước 1h để chuyển xe bus lên trạm Tatajia.
Nhờ vào quá trình tìm hiểu, tham khảo thông tin trước trên mạng, mình biết nên ra cổng rồi tới bảng xe bus số 3 đợi lúc 10h10. Nhưng để chắc chắn hơn, mình tới chỗ Visitor Center để hỏi thông tin cho chắc chắn. Bằng tiếng Hoa học trong 3 tháng, mình đã có thể hỏi một chị nhân viên với thái độ rất nhiệt tình và vui vẻ. Chị cũng hướng dẫn và xác nhận lại số xe bus và thời gian khởi hành.
Ra đến chỗ xe buýt đợi thì gặp một chú mà Việt Nam mình nhìn sơ sẽ gọi là cò. Mình cũng ngài ngại vì lạ chỗ lạ người, không biết có tin không. Chú nói là đợi xe buýt còn lâu lắm, đi mất 2 tiếng 30 phút, lại còn dừng nhiều trạm. Đi xe chú thì mắc hơn chút nhưng lại đi thẳng luôn chỉ có 2 tiếng đồng hồ thôi. Chú nói chuyện với mình mang kính đen nên mình không nhìn thấy mắt, đã thế bên cằm trái bị may mấy mũi, mình cảm thấy ngại và không dám tin tưởng lắm nên kêu để cháu suy nghĩ. Thật sự mình nghĩ không đến nỗi lừa gạt, mà mình có quái gì đâu mà chú lừa mình, với lại sau 3 tháng ở đây mình cũng tin tưởng vào người Đài Loan, thế nên cũng đồng ý nhưng cũng thử trả giá: Con sinh viên, 300 nhân dân tệ thôi (bớt 100 nhân dân tệ). Thế là chú cũng đồng ý. Một chú kế bên kêu mình đi theo tới xe rồi kêu đợi một chút để đón thêm khách. Nếu trong 10 phút nữa mà không có ai thì cũng sẽ trở mình đi.
Bắt chuyện với một chú taxi thì mới hiểu là do xe kia chở khách từ Alishan xuống trạm Chiayi, bây giờ phải lên lại nên tranh thủ kiếm thêm chút tiền nên mới cho mình đi giá rẻ thế. Chứ bình thương Taxi đi phải mất ít nhất 1000 Nhân dân tệ là ít. Cuối cùng cũng có thêm 2 anh chị từ Trung Quốc qua du lịch đi chung, tổng cộng 3 khách nên mình thấy đỡ ngại cho chú tài xế.

Vừa bắt chuyện vơi tiếng Hoa không nhiều, vừa tranh thủ ngắm cảnh rừng núi từ trên cao, cuối cùng cũng đến nơi gần 11 giờ. Chú taxi chỉ mình tận tình chỗ nào mua vé, khoảng mấy giờ đi. Vào lơ ngơ đi mua vé, may quá là chỉ có 79 nhân dân tệ, được mời thêm vài tách trà, kèm thêm chút lời hù dọa là mang quần này không thể leo núi đâu, trời lạnh không đủ ấm đâu, nguy hiểm lắm. Hix. Nghe cũng hơi lo vì họ là người địa phương nên có thể chính xác. Nhưng mình vẫn tin là không sao. Tới giờ lên xe, nhìn xung quanh tìm chỗ đón xe, gặp lại chú taxi, chú taxi có thể thấy mình với dáng vẻ hơi lơ ngơ nên lo lắng với ánh mặt tội nghiệp. Chú kêu trên đấy không có chỗ ăn uống, mua chút đồ mà để dành ăn uống. Chú đi với mình vô 7Eleven. Chú lấy mấy miếng gì đó nhét vào tay mình, chú làm động tác để chỉ mình nếu bóc vỏ ra thì miếng này sẽ nóng lên, có gì giữ nhiệt khi leo núi. Rồi còn kêu mua thêm bánh đem theo. Do bị ám ảnh bởi một số trải nghiệm xấu ngày xưa ở Việt Nam, tự nhiên có một suy nghĩ xấu xuất hiện: có khi nào chú móc nối với cửa hàng 7Eleven để kêu khách vào không. Nhưng rồi suy nghĩ đó biến mất trong tích tắc vì mình biết chắc chắn là không thể 7Eleven có liên hệ gì với chú cả và cho dù có thì đó suy ra cũng tốt cho mình cả thôi. Và thay vào đó là cảm giác chút tội lỗi vì đã lỡ suy nghĩ nghi ngờ như thế, và hơn hết là cảm giác biết ơn chú vì sự quan tâm dành cho một cậu Việt Nam một mình lơ ngơ ở đây. Haha. Cúi chào, cám ơn tạm biệt chú xong, mình nhanh chân lên xe buýt với mọi người.
Xe bắt đầu chuyển bánh ra khỏi khu du lịch Alishan. Mặc dù mình không vào tham quan, chỉ vào trạm xe buýt bên trong nhưng vẫn bị thu vé 100 nhân dân tệ (đã bao gồm phí bảo hiểm). Thôi hẹn dịp nào quay lại xem có gì hay không. Đường càng vào sâu, càng lên cao thì càng dốc, càng ngoằn ngoèo. Hồi nhỏ tới giờ bị bệnh say xe, say tàu nên giờ lắc qua lắc lại nên cũng khá mệt, bù lại tí là cảnh trên đường khá đẹp với biển mây giữa những ngọn núi.
Tới đúng chỗ đậu xe Dongpu, chủ lái xe buýt báo cho mình đã đến nơi. Mình nhanh tay vác ba lô to xuống xe, cũng không quên nói cám ơn và vẫy tay. Như người Đài Loan thân thiện, chú cũng đồng lúc đưa tay vẫy vẫy mình rồi tiếp tục chở khách đi.
Đứng nhìn xung quanh một hồi, mình mở Google Maps (người bạn hữu ích của mình trong những chuyến đi) để tìm địa chỉ Dongpu Hill, chỗ trọ duy nhất qua đêm dưới chân núi. May mắn là cũng không xa lắm, đi vào một con hẻm một hồi, cũng thấy được tên của chỗ trọ. Vào nhà, gặp một cô bé khá trẻ, mình đoán là nhỏ tuổi hơn mình. Bằng một số thủ tục đơn giản như hỏi tên, điền thông tin cá nhân, mình đã có được một giường nhỏ ấm cúng trong phòng ngủ tập thể. Cô bé chỉ mình chỗ vệ sinh, tắm rửa, nước nóng, chỗ nấu nướng nếu cần.
Lúc đấy vẫn mởi chỉ khoảng 3h chiều, nên tranh thủ đi nộp giấy tờ cho phép leo núi và tham quan vòng vòng. Thở phào vì bỏ được ba lô nặng trịch xuống giường và cũng thở phào vì cuối cùng cũng tới được nơi an toàn, thuận lợi, cầm túi giấy tờ hồ sơ, khoác thêm chiếc áo lạnh vào, bắt đầu đi tìm trạm cảnh sát quản lý vườn quốc giá Yushan.
Cuốc bộ mới chỉ có hai con dốc trong 15 phút mà dao tự nhiên thấy mỏi chân mà mệt thở hồng hộc, tự nhiên thấy hơi lo và nản tí là mai còn khó gấp nhiều mà giờ đã thấy mệt là sao. Tự nhủ là chắc do đường dài, thời tiết lạnh không quen. Sẽ không sao thôi.
Tới nơi hỏi một anh địa phương chỗ cảnh sát chỗ nào, ảnh vui cười chỉ mình ngôi nhà sát bên đấy. Mở cửa vào văn phòng, nhanh lẹ chào chú cảnh sát, cũng do bị ám ảnh bởi một số trải nghiệm xấu về hành chính thủ tục và thái độ làm việc của “đầy tớ của dân” ở Việt Nam, nên mình lo lắng không biết có thiếu sót giấy tờ gì không, có bị bắt bẻ gì không, có bị kiểm tra hành lý, đầy đủ thiết bị an toàn leo núi không, vân vân và vân vân. Chú kêu mình điền thông tin, thỉnh thoảng hướng dẫn mình với vìa tư tiếng anh đơn giản. Rồi chú kêu mình đợi chút. Trong lúc đợi, mình cũng tranh thủ nhìn lướt nhẹ căn phòng, cũng đơn giản với bộ bàn ghế ngồi, một tivi cũ, thiết bị sưởi ấm. Rồi cũng lén nhìn xem chú đang làm gì trên máy tính. Màn hình máy tính khá xa nên không nhìn thấy rõ là gì. Thấy tay chú đang cầm cuốn hộ chiếu của mình nên mình đoán chắc chú đang kiêm tra thông tin cá nhân, “tội trạng tội án” của mình, chắc chú cũng lướt qua xem được thông tin là thằng nhóc 23 tuổi này cũng có máu đi, cũng đi kha khá quốc gia, nhiều dấu mộc hải quan được đóng cạch cạch lên passport.
Nghĩ vẫn vơ một hồi, chú xoay lại, bước tới đưa cho mình một tờ giấy có dấu mộc cho phép leo núi trong ngày 19/11/2014. Mình cũng nhanh lẹ xác nhận có cần trình duyệt không, có cần điều kiện gì nữa không. Chú cười kêu xong rồi. Mình cũng thở phào, nhẹ nhõm đi xuống dốc, phần vì đã sẵn sàng mai đi, phần vì … xuống dốc không mệt đấy chứ. Haha.
Nghe có Trạm thông tin khách du lịch Tatajia, vẫn còn sớm nên cũng cuốc bộ thêm 1-2 cây số để tới xem sao. Tới nơi mình ấn tượng bởi ngôi nhà với cái cây có lá xanh, lá vàng nhìn mùa thu lãng mạn phết. Cũng tranh thủ chụp tự sướng kỉ niệm. Ngoài ra có ống kính nhòm, mà qua sự chỉ dẫn của một cô mình đoán là người dân tộc, mình đã nhìn thấy ngọn núi xa xa trong ánh nắng vàng buổi chiều. Thấy ngọn đỉnh sừng sững chỉ có đá. Nhủ lòng sẽ gáng chinh phục được vào ngày mai.
Bước vào phòng tham quan, phòng được trang trí bởi hình ảnh, thông tin các dân tộc và dĩ nhiên là cũng có phần về thông tin vườn quốc gia Yushan. Tranh thủ lại hỏi thăm một cô ở quầy thông tin về leo núi Yushan, sau khi leo thì đi tới làng nước nóng Dongpu như thế nào, chuyến xe bus khởi hành thời gian nào, làm sao tới đó, có chỗ ngủ rẻ không, chỗ nào nên đi tham quan.
Một phần nhỏ vì sự ám ảnh bởi cách phục vụ ở Việt Nam, phấn lớn là do cô rất rất là nhiệt tình, chỉ hết mình cái này, chỉ hết mình cái nọ, lấy bản đồ ghi cụ thể vì sợ mình quên, còn gọi điện thoại hỏi thông tin chỗ ở, chỗ đi cho mình. Mình bị xúc động không nhẹ, hỏi thăm thông tin. Cô cho mình biết cô cũng từng học ở Đại học quốc gia Đài Loan (nơi mình đang học tiếng hoa), cô học ngành Lịch sự, cô nói cô rất yêu thích thiên nhiên, Đài loan cung cấp cho cô chỗ làm, chỗ ngủ ở đây. Thật sự mình rất xúc động và cám ơn một người như cô, cô đem lại thông tin hữu ích, sự thân thiện, cũng như đóng góp cho đất nước mình.
Mình cũng xin phép cô được chụp hình cô. Cô xem hình và không tự khen mình trông “thân thiện”. Muốn hỏi cô xem cô có con gái không :))
Trên đường đi về chỗ trọ, thủ tục xong xuôi, có thêm thông tin hữu ích sau khi leo núi, cảm thấy không còn lo lắng gì, nhìn xung quanh thấy những đám mây bay lơ lững giữa những ngọn núi, cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc khi mình có thể đi, có thể làm những chuyện mình yêu thích.
Định kết thúc tại đây cho ngắn gọn nhưng mình phải kể thêm một đoạn: Về chỗ trọ, tranh thủ dọn lại đồ đạc, xem lại kế hoạch kĩ càng, làm thế nào mà chai nước 1 lít rưỡi rơi xuống gầm giường, mà hẹp đến nỗi, cái thân bự con của mình không chui vào lấy ra được. Mình ra nói chuyện với cô bé chủ nhà xem có cách nào lấy được không. Cô bé lấy một cái cây chọt giúp mình nhưng không lấy ra được. Mình nói không sao, hỏi mua nước của cô bé. Thế rồi cô bé lấy hai chai nước đưa mình, mình khăng khăng đưa tiền nhưng cô bé cứ từ chối là không nhận. Làm mình muốn xin điện thoại cô bé ghế. Haha.
Có thêm vài người tới nữa, có hai cậu cũng leo núi trong một ngày. Mình hỏi hai cậu, hay là mình đi chung, hai cậu cũng đồng ý nhưng có vẻ không được nhiệt tình lắm. 7h tối, mình tranh thủ ăn uống, vệ sinh cá nhân rồi treo tọt vào giường. Hẹn giờ lúc 2h30, chỉ còn 6 tiếng sẽ leo núi, cố gắng ngủ lấy sức nhưng chập chờn không ngủ được, không phải vì lạnh, mà có lẽ là vì mình do quen ngủ lúc 12h, có lẽ một chút hồi hộp, một chút lo lắng, một chút phấn khích, thế rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay …
Xem tiếp
Chuyến đi Yushan:
Ngày 1: Di chuyển đến núi Yushan
Ngày 2: Một mình chinh phục đỉnh núi Yushan trong một ngày
Leave a Reply