Sau khi leo núi xuống, mình bị trễ giờ xe buýt chuyến cuối cùng. Người ta kêu có gì ngủ lại qua đêm rồi mai đón xe. Mình thì khăng khăng là không thể vì mình không muốn phí thời gian, tiền bạc ở đây. Mình cũng ngại ở lại nhà trọ kia vì thực sự không thoái mái. Khu vườn quốc gia Yushan này chủ yếu là leo núi chứ không còn tham quan gì nữa.
Thế là mình dọn dẹp nhanh đồ đạc, quyết tâm quá giang cho bằng được xe để đi xuống làng nước nóng Dongpu như theo kế hoạch định sẵn.
Rất may là đường đi về phía Bắc đều ghé ngang điểm vào làng suối nước nóng Dongpu cả. Nên mình chỉ canh xem có xe nào hướng về phía đó là cố gắng năn nỉ thuyết phục. Với suy nghĩ bản thân là người nước ngoài, tiếng Hoa cũng tạm giao tiếp để hiểu, trông có vẻ du lịch, ngoại hình cũng ổn ổn, mặt hiền lành (haha) nên chắc sẽ xin được thôi. Và đúng là đợi một tí, thì thấy ba cậu thanh niên đi xe ô tô. Mình tiếp cận và hỏi một cậu đang đi về hướng Bắc hay Nam. May mắn thay là cậu đi về Taipei, là hướng phía bắc nên mình giải thích hiện giờ không có xe buýt, đường đi Dongpu cũng cùng đường, mong có thể cho quá giang. Ba cậu cũng nhanh chóng cho mình quá giang xe. Xe Mẹc đàng hoàng nhá. haha

Lúc đó thật sự là thở phào nhẹ nhõm vì không phải ở lại 20 tiếng đồng hồ ở khu rừng núi lạnh và không có chuyện gì làm. Tán gấu với ba cậu này thì thấy ba cậu đang xin nghỉ phép đi leo núi trong hai ngày. Họ cũng ngạc nhiên và nói mình cũng gan khi đi một mình trong hai ngày.
Đường rừng núi nên ngoằn nghèo, đường cũng hai chiều, sương mù lại dày đặc, mắt mình cũng căng lên nhìn không rõ mà cậu lái xe thì phóng như phim Fast and Furious. Mình cũng hú tim mấy lần. Có khi mình không bị gì trong lúc leo núi mà chỉ vì xin hóa giang xe ba cậu mà lao xuống vực 😦 Lúc đó chóng mặt chỉ cố gắng ngủ cho hết 1 tiếng đi xe để tới làng suối nước nóng.
Mình ngày nhỏ đã có bệnh say xe. Không biết là do di truyền từ mẹ hay là do hay đi chung xe với mẹ, thấy mẹ bị say xe mà mình hay bị theo. Bây giờ xe lái ngoằn nghèo, lạng qua lạng lại, thật sự là chứng bệnh say xe tái phát … Vừa xuống xe Mẹc của ba cậu. Cám ơn nhiệt tình, vẫy tay chào ba bạn xong. Là mình quăng ngay balo bên vỉa hè rồi nôn. Mà hai ngày cũng ko ăn uống gì nhiều nên chẳng nôn được gì.
Làng Dongpu ở một đường khác. Cũng chẳng tâm trạng để ăn gì, chỉ muốn tới làng rồi có một chỗ ngủ thoải mái, sạch sẽ trước đã. Hỏi thăm người dân có xe buýt không? Nghe theo lời, mình ngồi đợi ở một góc đường. Tranh thủ nhắn tin cho một số bạn để báo cho các bạn an tâm là mình leo núi xong rồi.
Chuyến xe buýt cuối cùng lúc 6h15 cũng tới, chỉ mỗi mình với bác tài xế. Ngồi bắt chuyện với bác tài xế. Đi xe chỉ có 27 Nhân dân tệ mà bác tài xế gọi điện hai ba cuộc cho mình để chỉ mình chỗ nào ngủ rẻ, có suối nước nóng, mai đi hồ Nhật Nguyệt thì đón xe nào, mấy giờ. Thật sự là cảm tình dành cho người Đài Loan mỗi lúc một lớn hơn.

Tới làng, theo chỉ dẫn của cô hướng dẫn ở khu quốc gia Yushan hôm qua, thì mình gáng tìm tới chỗ ngủ được giới thiệu, hy vọng là được chỗ ngủ sạch sẽ, thoải mái và giá rẻ. Cuối cùng cũng tới khu nhà mà trung tâm là nhà thờ Thiên chúa giáo, đa số là người trung niên, cao tuổi và các cháu bé. Mình đợi một thời gian dưới sự dòm ngó của nhiều người rồi cũng được một bác gái dẫn lên xem chỗ ngủ. Thật sự là mình không muốn ngủ chỗ mắc tiền vì chi phí mình có không cho phép nhưng mình cũng không thể ngủ ở một chỗ không sạch sẽ, có vấn đề vệ sinh. Khi nhìn thấy căn phòng cũng khá sạch sẽ nhưng chăn mền làm mình cảm thấy không được vệ sinh, nước nhà vệ sinh hình như hơi vàng, lại ngủ chung kiểu kí túc xá với vài người nên cuối cùng mình kêu sẽ suy nghĩ. Mình sẽ đi xem thử những chỗ khác coi như thế nào.
Mình ngại ngùng chào tạm biệt hai bác. Rồi vác ba lô trên lưng đi tìm, hỏi giá những chỗ xung quanh. Đúng là mắc hơn gấp 3,4 lần nhưng mình muốn sau hai ngày mệt nhọc thì được yên tĩnh một mình trong căn phòng sạch sẽ, tắm suối nước nóng. Cuối cùng cũng trả giá một chỗ nhìn ổn rồi cầm chìa khóa lên phòng. Phòng cũng ổn nhưng lại xuống xin chuyển phòng vì ống trong buồng tắm bị hư… Hix.
Tắm rửa, gột sạch tất cả bụi bẩn xong thì hoan hỉ đi ăn tối lại phát hiện ra là giờ đó, không còn chỗ nào mở cửa nữa. Xui tập tiếp theo. Nên đành ăn đỡ mực và gà chiên nhưng chất lượng thì rất tệ, ăn thêm vài trái hồng rồi đi dạo quanh làng xem sao. Đang vừa đi vừa nói chuyện facetime với cô bạn Phương thì gặp một nhóm người trong đêm đang làm gì đấy. Lại gần thì thấy có hai hình nộm người lớn, cả đám đứng xung quanh cứ. “Hư…. hư… hư… ” Làm mình nổi da gà, bỏ về khách sạn ngủ luôn để mai đi thác nước…
Sáng hôm sau, thức dậy bởi tiếng chuông báo thức, nhanh chóng thu dọn đồ đac, gửi lại cái ba lô bự ở quầy tiếp tân. Mình ăn sáng lẹ rồi cấm mỗi cái cây gậy bắt đầu đi. Mục tiêu là sẽ đi Thác nước cầu vồng (彩虹) và thác nước YunLong (雲龍).
Với sự trợ giúp của Google Maps và hỏi đường người dân, thì sau khoảng 40 phút đi thì mình tới thấy câu cầu sơn màu đỏ rất đẹp. Đây là cầu treo cầu vồng (彩虹吊橋). Trông bức ảnh cũng đẹp chứ nhỉ.

Khi qua cầu, mình thấy có thác nước nhỏ chỉ cao 2 mét. Mình hơi thất vọng vì không giống như mình tưởng tượng. Ai ngờ đi lên nữa thì mới thấy thật sự thác nước Cầu Vồng. Thật sự là nhìn rất đẹp, cảm giác yên tĩnh nhìn nước chảy từ thác cao xuống rất bình yên. Mình thấy có một cổng nhỏ dẫn vế phía chân thác nhưng bị chặn lại, nhìn ra mới biết là do đá trên núi rơi xuống làm bể sàn. Rất nguy hiểm nên đóng cổng không cho ai vào. Thế nhưng … mình xin phá luật một tí để vào chụp rồi ra. Nhảy vọt qua phía bên cổng, đi vào. Thật sự nhìn càng gần càng đẹp, đặc biệt là có thế thấy hồ nước nhỏ dưới chân thác.

Vì thời gian không nhiều, mình phải dành thời gian 3 tiếng tiếp theo để đi cho bằng được thác nước Yunlong, nhanh chóng quay trở lại làng, rồi tiếp tục hỏi 1 anh địa phương. Với bài học tiếng Hoa mới nhất, thì mình cũng hiểu được kha khá anh nói đi hướng nào.
Mình cũng theo chỉ dẫn anh đi ra đường lớn. Đúng là đi một đoạn thấy ghi đường đi rừng lên thác Yunlong. Vừa vào đọc mấy cái thông báo mà thấy ngại thật “Cẩn thận rắn độc”, nào là “Cẩn thận ong chích”..
Đi tới một đoạn trong rừng thì cũng ra tới chỗ thoáng hơn… Đó là một bên là núi, một bên là … vực.
Cũng khá nguy hiểm nhưng so với núi Yushan thì cũng không là gì. Mình đã trải qua nên thấy cùng bình thường, chỉ cần cẩn thận thôi. Trên đường đi cũng ngắm và chụp cảnh nhiều. Trên đoạn đi có một khúc mình gặp được một đoàn các bác trung, cao niên. Đường đã nhỏ rồi, các bác hàng dài nữa chứ. Mình muốn đi nhanh nhưng các bác không đi nhanh được. Thế là mình cứ xin phép từng người để đi qua. Nhiều lúc sợ đụng người các bác, mình cứ phóng bay qua trên con đường hẹp đó. Lỡ mà đất lở là không có cám mà ăn… Các bác cũng sợ, nhắc mình cẩn thận.

Đi cũng 1 tiếng đồng hồ rồi, mình ngỡ ngàng nhìn từ xa thấy ngọn thác… Mà trời ạ, sao mà nó ở xa và nhỏ thế, làm sao mình có thể xuống vực mà tiếp cận được. Mà sao nó không hoành tráng giống trong hình xem trên mạng như thế nào nhỉ. Hix.

Thế là định chụp vài tấm rồi quay lại đấy chứ, nhưng mà thôi thấy xa xa có cái cầu treo. Thôi, lỡ tới, thì qua đó chụp từ trên cao xuống cũng được. Đi được một đoạn, thấy thác nước khác nhỏ xíu kế bên, đi tiếp nữa. Wow, trời ơi sao có thác này đẹp thế. Chắc là thác nước Yun Long rồi.

Mình định ngừng leo vào xem. Nhưng thấy thôi, từ từ qua bên cây cầu dây xem đã rồi quay lại đây nghỉ, ngắm thác. Đi qua cây cầu nghe tiếng thác đổ ầm ầm. Ngoái lại mới thấy… Má ơi, sao mà …. có thác nước nào đẹp quá….. Thì ra đây chính là thác nước Yunlong mà mình từng thấy trên mạng Internet.
Hình nhỏ vậy chứ, nếu để ý trên đầu dòng nước chính là cây cầu bắc ngang qua. Người thì nhỏ xíu nhưng thác thì to, dài và đẹp thế đó. Mình đã hú to lên một tiếng thật to vì quá thích, cũng như để cho các bác đi đằng sau biết rằng bên này có thác rất đẹp.
Thác nước quá đẹp đến nỗi làm mình hết pin điện thoại chỉ vì chụp thác, quay phim và cả tự sướng với thác. haha. Ngồi lâu ngắm thác, thì một số bác tới. Các bác dừng lại ăn trưa, mình và vài bác nói chuyện hỏi thăm. Vài bác cho mình bánh ăn. hehe.
Sau đó mình quay lại nhánh đầu phía trên của thác (phía cây cầu mình mô tả phía trên).

Phấn khích đến nỗi, cởi áo, định cởi đồ xuống tắm luôn đấy. Mà rờ nước mới thấy nước lạnh quá. Mà mình lại chẳng mang balo, chẳng mang theo đồ thay, khăn lau. Nên đành ngậm ngùi ngắm thác rồi chụp vài tấm kỉ niệm đem về.
Bởi vì muốn tranh thủ về đúng 12h40 để có thể kịp chuyến xe lên hồ Nhật Nguyệt nên mình cố gắng … chạy trên đường đi hoặc bước thật nhanh để về kịp giờ. Đôi lúc vì nhanh mà vấp mấy cục đá nhỏ, xem nghiêng mình xuống phía vực, rợn cả da gà. Đi tới một đoạn, gặp đoàn các bác trung, cao niên đang dừng lại ăn trưa. Mình theo phép, dừng lại chào các cô bác, nói chuyện dăm câu với vài cô nhiệt tình. Ngại lắm cơ, cô chú cho mình trái quýt, rồi bánh trái, nước. Mình rất ngại nhưng từ chối không được. Có bác còn đưa hợp cơm trưa ăn nhưng mình lịch sự từ chối vì mình nếu ăn no cũng khó đi nhanh. Thời gian không có nhiều nên mình cũng cố gắng nói chuyện một hồi rồi xin phép đi. Cũng nhắc các cô cố gắng đi tiếp vì còn một đoạn ngắn là tới thác nước Yunlong rồi vì một số cô chú cảm thấy mỏi chân không muốn đi nữa.

Sau hai ngày đi núi, thật sự là chân thấm kinh. Đi lên thì mỏi chân, đi xuống dốc thì lại ê mấy đầu ngón chân. Đôi khi đi xuống mà mình phải xoay người lại đi thụt lùi để khỏi đau bàn chân. Cuối cùng tới khách sạn thì cũng hơn 1h rồi. Hỏi thăm thì khoảng 4h40 chiều mới có xe đi thẳng tới hồ Nhật Nguyệt. Mình không muốn phí thời gian nên chọn cách đi hai chuyến xe. Mặc dù không chắc lúc đổi xe buýt, có xe để đổi không nữa.
…
Xem tiếp
Chuyến đi Yushan:
Ngày 1: Di chuyển đến núi Yushan
Ngày 2: Một mình chinh phục đỉnh núi Yushan trong một ngày
Ngày 3: Đi xem thác nước ở làng nước nóng Dongpu
Leave a Reply