Chinh phục được đỉnh núi Phú Sĩ của Nhật Bản là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất của mình trong năm 2016. Đặc biệt hơn cả là:
- Đó là ngày cuối cùng ban quản lý cho leo trong năm 2016!!!
- Leo thần tốc không ngủ (mệt… kinh dị)
- Mấy ngày liền thiếu ngủ, vừa bay tới Nhật Bản là trưa xách đồ đi leo (mệt … vật vã)
Dùng từ mệt, phải nói là rất mệt ấy, nhưng mà cảm giác khi lên được tới đỉnh, khi ngắm được khung cảnh từ trên cao, cảm giác mình đang đứng trên tầng mây, cảm giác mình đã quản lý tốt thời gian, chuẩn bị tốt việc leo tự túc xuyên đêm một cách suôn sẻ, chụp được khá nhiều hình đẹp và cảm giác chinh phục được sự mệt mỏi về thể chất là một cảm giác tuyệt vời mà vẫn cảm thấy vui tới hiện tại.
Kế hoạch chuẩn bị leo núi: https://hubertcu.com/2016/09/25/leo-nui-phu-si-nhat-ban-don-binh-minh-fuji-climbing/ (Dành cho những bạn quan tâm leo núi, mình tổng hợp 1 tháng tìm hiểu thông tin để chuẩn bị kĩ lưỡng trong link này)
Núi Phú Sĩ là ngọn núi cao nhất Nhật Bản (3776m – Núi Fanxipang của Việt Nam chỉ 3134m), đây là ngọn núi thiêng liêng của Nhật Bản nên trong đời sống của người Nhật Bản thường xuất hiện hình ảnh núi Phú Sĩ. Đối với người nước ngoài thì người ta luôn biết về Nhật Bản có sushi, kimono, núi Phú Sĩ. Núi Phú Sĩ đã được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới vào ngày 22/06/2013.
- Lí do tại sao làm khổ mình thế này
Điều 1. Mình luôn thích cảnh thiên nhiên, thích đi khám phá, trải nghiệm những điều mới và những điều vượt qua giới hạn của bản thân. Một cách bản thân tự làm cuộc sống mình thú vị
Điều 2. Núi Phú Sĩ là một biểu tượng thiêng liêng của Nhật Bản, mình luôn bị hấp dẫn bởi hình ảnh núi Phú Sĩ xen lẫn hình ảnh hoa sakura trong chuyện doreamon, những gì liên quan quan đến Nhật Bản.
Điều 3. Điều kiện khách quan là công ty cho đi đúng vào ngày leo núi cuối cùng của năm 2016, không thể từ bỏ cơ hội này, quyết tâm lên kế hoạch và đi liền. Và mình tin với khả năng lên kế hoạch bản thân và kinh nghiệm tự leo núi mấy lần.
2. Hành trình chuẩn bị:
Từ khi xác định leo núi tháng 9, mình lên mạng đọc rất rất nhiều các trang web nói về việc leo núi Phú Sĩ, xem cả các bài review, video về leo núi của những người trước đó để rút kinh nghiệm, chuẩn bị kĩ càng, canh ngày để đặt vé xe buýt.
Lập team: Tâm lý ban đầu mình sẵn sàng đi một mình, nhưng sau đó vui vì có vài đồng nghiệp cũng muốn chinh phục, thế là có đồng chí đi chung, vừa vui vừa động viên nhau.
Đồ nghề: Đợt đi leo núi Jade của Đài Loan, mình vứt gần hết đồ vì chật chỗi, thế là giờ lo đi sắm lại, một số căn bản dựa theo danh sách lập ra.
Tập thể lực: Cách 1 tuần trước khi đi, mình mỗi ngày gáng chạy bộ khoảng 20 phút, sau đó dùng máy đi bộ leo 200 tầng!!!, rồi dùng máy leo 5 phút (đã quá đuối). Phải công nhận, sau đó thấy đi đứng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mình đã tổng hợp trong link dưới đây: https://hubertcu.com/2016/09/25/leo-nui-phu-si-nhat-ban-don-binh-minh-fuji-climbing/
3. Leo núi:
Chuyến bay với Công ty từ 0h đêm 9/9, đến Nhật là khoảng 8h sáng ngày 10/09, sau khi check in và nghỉ ngơi thì đúng 3h50 chiều, xuất phát đi tới trạm 5 của núi Phú Sĩ (2350m).
Công nhận đường Nhật Bản quá tốt, đi êm ru. 3 đứa tranh thủ ngủ được một tí thì tới nơi. Vừa bước xuống xe, thì ôi mẹ ơi, gió thổi lùa vào trong cả quần, muốn teo buri (lúc đó chỉ mang mỗi cái quần đùi thể thao mỏng). Mới trạm 5 mà lạnh rồi, lo chạy vào nhà vệ sinh mang liền bộ đồ chuẩn bị leo núi.
Sau đó, 3 đứa đi vòng vòng trạm ăn uống một tí, đứa nào còn thiếu dụng cụ gì thì chịu bị “Chém giá” mà lo cho đủ. Sau đó, ghé trạm thông tin hỏi wifi thì biết lên đỉnh sẽ có trụ wifi cho các bạn cập nhật mạng xã hội, thông tin cho bạn bè. Khi biết 3 đứa vừa mới bay đường dài tới, rồi sẽ chơi trò leo thần tốc, họ e dè khuyên nhủ phải rất cẩn thận, cũng nhắc mình hôm nay ngày cuối sẽ rất đông.

Theo kế hoạch, khoảng 9h, 3 đứa bắt đầu leo. Từ trạm 5 đến trạm 6, đoạn đường không dốc lắm nên khá thoải mái. Tới đây có người phát cho tờ giấy “cân nhắc vụ leo thần tốc vì sự nguy hiểm”… dân chơi không sợ mưa rơi….

Nhưng từ trạm 7 lên thì phải nói bắt đầu dốc dần, bàn tay bắt đầu phải bám vào đá, không khí bắt đầu lạnh dần, oxy cũng loãng dần. Người bắt đầu mệt theo. Càng lên cao, càng dễ chóng mặt, nên 3 đứa luôn có những đợt nghỉ giữa chừng để lấy sức và sự tỉnh táo.

Lên trạm 8, dốc càng cao và khá hẹp. Lúc này cũng đã khoảng 2-3h sáng, cảm giác buồn ngủ ập tới 3 đứa, đứa nào đứa đấy cực kì buồn ngủ, mỗi lần dần lại chỉ muốn dừng, ngồi xuống và ngủ trong cái lạnh, mình cứ cố gắng thúc 2 cậu em tiếp tục đi, thực ra trong lòng, mình cũng rất mệt, buồn ngủ nhưng không thể trùng xuống được. Mỗi lần tìm được một trạm nghỉ, là 2 cậu em ngồi muốn chợp mắt 10-15 phút nhưng việc dừng quá lâu cũng khiến cho cơ thể cảm thấy cái lạnh thấu xương. Đôi khi đói khát, phải bỏ qua sự đắt đỏ để mua chai nước và quất liên tục 2 hộp mì (nhỏ). Đôi lúc lạnh quá, mình phải chui vào nhà vệ sinh để tránh một tí và … thật sự muốn ngủ luôn trong đó (nhà vệ sinh sạch sẽ nhé)
Lên trạm 9, bây giờ, nhiều đoàn ngủ lại đã tỉnh dậy và bắt đầu leo cho kịp bình minh, trong lúc xếp hàng để leo lên, cả 3 đứa đã lạc nhau, cảm thấy lo lắng, lo vì không ai thúc đẩy nhau, lo cho hai cậu em vì không biết có khoẻ không, có leo tiếp được không, cảm giác lúc này là mệt đứ đừ, rất mệt, vì độ cao thay đổi nhanh, thiếu ngủ tăng cao nên càng choáng. Lúc đó, chỉ có cố gắng thúc đầu óc “Cố gắng lên”, “Gần tới rồi”, “Đừng bỏ cuộc”, “Lạy trời, đừng cho con gục” haha. Vì người đông xếp hàng đi lên nên tạo tâm lý bạn không được dừng lại…cứ thế mà bước lên.

Lên tới trạm 10, YAY, nhìn thấy cánh cổng của trạm 10, người cảm thấy phấn chấn hẳn lên, nên ngu cởi cái áo chùm đầu, để chụp hình kỉ niệm, rồi sau đó lạnh run cầm cập. Trời hừng sáng nhưng không thể thấy mặt trời mọc vì mây quá dày, cộng thêm gió thổi mạnh nữa nên cảm giác lạnh thấu xương khi mây bay mạnh tát thẳng vào người. Vì không thể ngắm mặt trời mọc do mây, nên mình bắt đầu đi xuống sau khi quan sát trên đỉnh một tí.


Đi xuống, may mắn gặp được cậu em, thế rồi sau đó lại lạc do mình muốn đi nhà vệ sinh. Lúc ấy bụng chẳng còn gì và muốn nuốt xúc xích hay cây socola nhưng nuốt không trôi nên người rất mệt dù không còn phải leo lên. Bù lại lúc này, bước ra từ trong đám sương mù là một cảnh đẹp hùng vĩ. Nếu mình thư thả, chắc sẽ trải bạt ra, ngồi picnic… haha. Tranh thủ chụp hình những cảnh đẹp rồi đi xuống tiếp. Vừa đi, vừa ngắm, vừa chụp ảnh như tận hưởng thành quả sau sự khó khăn.




Xuống lại trạm 5, tranh thủ tạt vào tiệm làm một món mắc nhất, có dạng hình núi Phú Sĩ, rồi uống nước được lấy từ núi Phú Sĩ như một bữa tiệc nhỏ dành cho bản thân. Sau đó tìm được cậu em, hai đứa vừa đặt lưng lên xe buýt là ngủ 2 tiếng lên tục cho đến khi về lại Tokyo. Tưởng chừng sẽ phát bệnh, nhưng còn khoẻ chán để tiếp tục đi chơi, mua đồ ở Tokyo.

Một chuyến đi gấp rút, bị gò bó thời gian nhưng thú vị và tuyệt vời khi cuối cùng đã chinh phục được đỉnh núi Tokyo suôn sẻ.
“Bạn luôn có thể đạt được những mình mà bạn không tưởng nếu bạn TIN vào chính mình”
Kinh nghiệm chuẩn bị leo núi Phú Sĩ: https://hubertcu.com/2016/09/25/leo-nui-phu-si-nhat-ban-don-binh-minh-fuji-climbing/
Leave a Reply