Một buổi sáng thứ hai nhẹ nhàng dễ thương với anh giữ xe, chị phục vụ, e gái bán bún cũng như câu chuyện mênh mông khó dứt của những người (tự nhận) trẻ. Dễ thương như bức tranh hai con thú trên tường của một quán cafe cũ vậy.
Sài gòn rộng lắm, lớn lắm nên nó luôn chứa đủ các loại người, các phong cách, thể loại, cả tốt lẫn xấu. Và điều đó khiến ai cũng có thể sống ở Sài Gòn và xem như gốc rễ của mình. Đôi lúc bỏ mặc Sài Gòn ồn ào, hối hả để đi tới vùng đất khác. Nhưng rồi vẫn tha thiết trở về nơi gọi là nhà, Sài gòn là nơi mà cứ như người yêu, có giận có hờn nhưng vẫn yêu.
Leave a Reply