Có lẽ vì hoàn cành gia đình mình khó khăn và bị dị nghị từ nhỏ, chuyện gia đình mình làm bị người ta đánh giá xấu, nên bản thân mình từ nhỏ luôn suy nghĩ người ta nghĩ gì về gia đình mình, nghĩ gì về bản thân mình, rồi bản thân sợ hãi che giấu những điểm gì không tốt và đồng thời cố gắng tốt mọi chuyện để ĐƯỢC mọi người nghĩ tốt và ĐƯỢC CÔNG NHẬN mình là một người tốt và giỏi.
Chuyện đó có lẽ đã trở thành một điều tốt cũng như không tốt. Không tốt ở đây là do mình suy nghĩ người khác nghĩ gì, làm bản thân mình không thoải mái, không dám theo mạnh dạn làm việc đáng làm. Điều tốt vì đó chính là động lực để bản thân cố gắng thật nhiều để được công nhận.
Mình cảm nhận rõ ràng nhất suy nghĩ này từ khi mình quyết định theo đuổi con đường Fitness, con đường mình cảm thấy đam mê, tự do và ý nghĩa. Tuy nhiên, trong con mắt của mọi người, Fitness là một ngành, một công việc gì đó không đáng trân trọng lắm, có người thì cho là một ngành thị phi, một ngành tay chân, một lĩnh vực xôi thịt và đầy cám dỗ. Chính điều đó làm mình từng buồn phiền, từng suy nghĩ và phải vượt qua được vấn đề tâm lý của bản thân:
-
Không quan tâm người khác nghĩ gì
Thật sự, bản thân chính mỗi người đôi khi chưa chắc đã đưa ra quyết định đúng, sống tốt với cuộc đời của họ, thì làm sao họ có thể đưa ra 1 lời khuyên đúng đắn cho người khác nghe theo. Nói cụ thể như trường hợp, nhiều người, ngay cả người thân của mình, họ cứ than phiền về cuộc sống của họ, họ không hiểu fitness là gì, xu hướng, môi trường hoàn cảnh fitness hiện tại, thì làm sao có thể khuyên mình nên làm gì, không làm gì trong fitness một cách cụ thể. Mình ban đầu còn quan tâm, lắng nghe, nhưng tới hiện tại, thật sự mình chỉ nghe, nhưng mình đưa ra quyết định hầu như dựa vào suy nghĩ của chính bản thân.
2. Tự chấp nhận bản thân
Không còn kiểu suy nghĩ, không còn mong muốn gia đình mình, bạn thân, hay người khác chấp nhận bản chất của chính mình, bản chất của gia đình mình nữa. Ví dụ, mình từng lo việc không biết crush, người mình thích, nếu biết mình làm ngành fitness, họ có chấp nhận mình không. Bây giờ, thật sự mình không quan tâm lắm, bản thân mình cứ sống, cứ làm việc hết tâm, hết mình, thì việc người khác chấp nhận hay không không còn quan trọng với mình, nếu một người hiểu và thông cảm, mình thật sự sẽ trân trọng người ấy, chứ mình tự chấp nhận và không cần phải giải thích.
Chốt lại, thật sự mình đã tới một giai đoạn tự tin và quả quyết về việc mình làm, mình sống như thế nào, nên suy nghĩ, chính kiến của mình trở nên mạnh mẽ hơn. Còn bạn? Bạn cảm nhận như thế nào về cuộc sống của bạn? Những quyết định của bạn có bị ảnh hưởng bới suy nghĩ của người khác? Bạn có đi tìm sự chấp nhận của người khác hay bạn đã sẵn sàng là chính bạn? Hạnh phúc khi là chính bản thân bạn?
Leave a Reply