Chuyến đi Yushan: Ngày thứ hai – Một mình chinh phục đỉnh núi Yushan trong một ngày
Chuông hẹn giờ của điện thoại đổ lên đúng 2h30 sáng ngày 19/11/2014, mình bật dậy trong tư thế tỉnh không thể tỉnh hơn mặc dù chỉ ngủ trơn tru trong khoảng 3 tiếng đồng hồ. Nhìn sang giường đối diện đã thấy hai cậu sẵn sàng đi rồi. Thế mà hôm qua nói sẽ đi chung với mình lúc 3h. Một cậu nói mình là giờ họ bắt đầu đi, mình cũng bất ngờ và pó tay. Chưa mặc đồ, chưa đánh răng rửa mặt, ăn sáng, sửa soạn gì nữa mà… Mình cũng hiểu ngầm là họ không muốn đi chung, mình cũng tâm lý lì, mình cũng muốn thử thách đi một mình, mình cũng không thoải mái nếu họ không thoải mái.
Sửa soạn đồ, ăn sáng với tô mì nóng lẹ, một mớ đồ linh tinh làm mình cũng lúng túng. Cuối cùng cũng xong, chính thức 3.15 sáng xuất phát. Nhìn ngoài trời, tối mịt, như
Bữa ăn sáng của mình
Đồ đạc đã sẵn sàng xuất phát
ng chẳng tí lo, chỉ thấy hào hứng vì làm một chuyện khá thử thách mà trước giờ mình chưa từng làm. Trước khi đi, cũng viếng lạy bồ tát quan âm, mong bồ tát phù hộ con đi đường an toàn, không gặp rắn, gấu hay chuyện không lành. hehe
Theo lời của một chú, thì nhiệt độ tối là 4 độ. Đứng im thì lạnh chứ vì mình từng leo fansipan, đỉnh núi cao nhất ở Việt Nam nên mình biết nếu vác đồ, đi một hồi sẽ thấy nóng người, không sợ lạnh. Đúng là đi một hôi không còn thấy lạnh nhiều nữa, nhưng bắt đầu sự cố, đèn pin trên đầu bị rớt dây ra, đồ đệm gối không thoải mái, khăn len choàng cổ quá vướng víu. Phải dừng lại mấy lần để điều chỉnh, thêm bớt cho việc di chuyển thoải mái. Cuối cùng, cũng cảm thấy nhẹ nhàng, thuận tiện di chuyển.
Trong đêm, không có gì ngoài bóng đêm, thỉnh thoảng nghe tiếng sột soạt trong rừng của lá, của con gì đấy mà chẳng biết, nhìn lên bầu trời đầy sao, một bầu trời nhiều sao nhất mà mình từng thấy, mình chỉ lưu lại bằng mắt vì điện thoại mình không chụp được.
Sau 1 tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng tới được điểm Trailhead, đó là điểm bắt đầu của cuộc leo lên đỉnh núi Yushan. Sửa soạn lại chút đồ, nghỉ vài phút rồi lại bắt đầu leo.
Mặt bơ bơ buồn ngủ 😦
Bây giờ mới thực sự là thách thức và phần nào lo lắng. Vì đường đi bắt đầu dốc hơn, và đặt biệt là đường hẹp, một bên là vách núi, bên kia là vực sâu, chỉ cần lơ đãng trong đêm, hay vấp cục đá, bước hai ba bước chệch hướng là coi như mất tích giữa đêm khuya trong vực thẳm.
Đường tối ôm và “hơi” hẹp chút. Bên là vách núi, bên là vực
Ban đầu cũng hơi rợn tí nhưng rồi cứ bước từ từ chú ý cẩn thận. Bên tai là nghe những bản nhạc phát ra từ máy nghe nhạc, đó là những bản nhạc cho mình động lực trước giờ mình hay nghe, những bài nhạc trong lúc thi vào đại học, những lúc mình cảm thấy buồn vì bị mất mát, bị thua cuộc, bị mất niềm tin, động lực. Đôi lúc sởn da gà vì lạnh, vì khung cảnh tuyệt vời ban đêm khi nhìn ra xa là những ngọn núi, vài đám mây vẫn còn lởn quởn, trên trời cao toàn là sao. Tai lại nghe đúng bài A sky full of stars (một bầu trời tràn ngập sao) của Coldplay.
Chân cứ bước đi từng bước vững chắc, thỉnh thoảng vấp cục đá làm thót tim, rồi cứ trải qua từng mốc đánh dấu 500m, trải qua một, hai trạm nghỉ. Không thể nghỉ lại lâu vì lúc đó người không vận động, sẽ thấy lạnh dần và thấm mệt hơn. Bắt đầu thấy một ánh đèn lập lòe phía trước, gáng đi nhanh hơn để xem có phải là hai cậu đã xuất phát trước không. Nhưng không phải, mà là một người anh khác. Và anh này chính là người đã chụp giúp mình vài tấm trên đường đi.
Tới được trạm 3100m, cho phép bản thân nghỉ lâu hơn, uống nước nghỉ mệt, dù mệt nhưng vẫn gáng ăn thêm tí sandwich, người cảm thấy không muốn ăn nhưng phải ăn để lấy sức, ở đây có hẳn cả nhà vệ sinh nhé, nhưng mà khá là mùi. Hix. Ngắm cảnh thiên nhiên trong lúc mặt trời mọc rồi lại vác balo, mang đồ tiếp tục đi.
Một đoạn đường đẹp
Một đoạn đường hẹp
Đạp nhầm góc là té nhé
Góc cũng đẹp nhỉ :))
Cái tội ngồi nghỉ khoảng 10-15 phút, nên người ra tí mồ hôi, tay lạnh ngắt, đầu cũng cảm thấy lạnh, nhức và chóng mặt. Từng bước đi lúc này của mình cũng chểnh choảng hơn tí. Người cũng cảm thấy chóng mặt. Theo mình nghiên cứu trước và đọc được trên mạng cũng như thông tin ở trạm 3100. Từ 3000m trở nên, sẽ xuất hiện những triệu chứng do độ cao, áp suất và nhiệt độ, khí O2 sẽ loãng dần đi, hít thở sẽ khó khăn hơn trong lúc di chuyển, triệu chứng thì tùy từng người, có người chóng mặt, nhức đầu, ói, sốt, cảm, … Mình chỉ hy vọng là do lạnh, mệt và thiếu ngủ nên thấy chút chóng mặt thôi. Vẫn cố gắng tỉnh táo và bước đi cẩn thận. Nhưng đoạn này mình không còn sung như lúc đầu và bước chậm hơn. Nghỉ chân nhiều hơn. Mỗi lần nhìn thấy cột mốc đánh dấu là đã đi được 500m là mình lại mừng và hy vọng đến được trạm nghỉ Paiyun.
Nhiều lúc thở dốc hồng hộc, tay và đầu lạnh khó chịu, nhưng không thể làm gì được. Cứ nhủ bản thân, bước đi sẽ tới thôi, sẽ tới thôi… Cuối cùng cũng thấy ngôi nhà Paiyun. Tới được nơi, ngồi ngay lên ghế, quăng cái balo, cây gạch sang một bên, tìm cách vào trong nhà ngồi cho đỡ lạnh. Một anh làm việc ở đó nói nhiệt độ hiện tại ở đây là -2 độ, còn trên đỉnh núi là -5 độ. Mình chỉ muốn bật tiếng: Mẹ ơi! Đây là nhiệt độ lạnh nhất con từng trải qua đấy.
Đồ trùm cỡ này mà còn run đấyMột góc thiên nhiên
Nước mình đem theo để trong balo cũng lạnh ngắt, anh kêu có sữa ấm có thể uống. Mình cũng xin đổ chút vào bình nước. Ba lô của mình quá nặng vì mang theo nhiều đồ phòng ngừa nhiều trường hợp xảy ra. Xin anh cho gửi lại chút đồ, và thay liền cái áo bị ướt mồ hôi để không bị cảm lạnh. Ban đầu vừa tới, thật sự là mình mệt đến nỗi không muốn bước tiếp mặc dù rất muốn nhưng cái lạnh, cái mệt và cả cái đói làm mình tưởng chừng không chịu nổi. Trước mình nghĩ sẽ nghỉ 15 phút thôi nhưng không ngờ mình đã nghĩ hơn 40 phút vì quá mệt. Cuối cùng, ba lô cũng được nhẹ đi phần nào. Không thể dừng lại ở đây được, thôi thì cứ “Man Man Zou”- đó là cứ đi từ từ, không cần gấp, sẽ tới nơi thôi. Nghe phải đi lên 2 tiếng đồng hồ nữa cũng khá nản đấy nhưng không còn cách nào khác.
8h36 sáng, tiếp tục bước đi, một cảm giác cố gắng xen lẫn một cảm giác mệt mỏi, muốn níu kéo lại. Nhưng trí mình vẫn bảo sẽ bước đi rồi sẽ tới thôi, không được dừng lại. Thế rồi, cứ bước đi bước đi. Tay phải mang hai cái bao tay nhưng cảm giác vẫn lạnh cóng. Trên đường đi gặp vài người đi xuống (họ đi trong hai ngày) , thỉnh thoảng dừng lại nói chuyện làm mình tỉnh táo và cố gắng hơn.
Đoạn đường bắt đầu ít cây cối dần, đặc biệt là hẹp và dốc dần. Nhiều lúc mình bước rất chậm vì chỉ cần trượt là lăn không có biết điểm dừng. Bù lại thì khung cảnh thiên nhiên thoáng dần và trải rộng trong tầm mắt. Mình cũng dừng lại một số lần để nghỉ và chụp hình.
Cảnh thiên nhiên
Tự đặt máy, tự hẹn giờ, tự chụp :))
tự sướng 1
tự sướng 2
tự sướng 3
Chuyện là tới một điểm tự nhiên mình nhìn lên trên thấy có cái khung xanh mà mình biết sẽ dẫn lên đỉnh, từ điểm mình lên trên là có đoạn dây xích dài, với một biển báo. Mình tiếng hoa chưa đủ nhiều nên không hiểu nó ghi là gì. Cứ nghĩ là “leo lên cẩn thận” thế là bắt đầu leo, leo đúng nghĩa từ “leo”, tới được nửa đoạn tự nhiên sao thấy cột dây xích phía trước bị đổ sập, nhìn phía trước thấy cực kì khó leo, bắt đầu thắc mắc tại sao lạ thế, nhìn lại phía dưới thì thấy … thì ra còn một đường vòng khác mà ban đầu không để ý. Và chắc chắn là tấm biển mình nghĩ là “Leo lên cẩn thận” thì giờ có ý nghĩa là “Cấm leo lối này”. Hix. Thế là đu dây từ từ xuống lại.
Leo lên cho đã rồi leo xuống!
Bắt đầu đi băng đường kia, đoạn đường ngày càng hẹp và nguy hiểm hơn, đến nỗi mình phải chụp để ghi lại hình ảnh lúc này. Cuối cùng từ từ cũng tới đoạn đường với khung sắt.
Đi qua khung sắt thì mình thấy một cái cột chỉ rẳng đỉnh núi còn cách xa 200m “thôi”. Chữ “Thôi” thế chứ thật ra cũng xa và mất sức kinh đấy.
Đường nhìn từ trên xuống
Một đoạn đường khung sắt
Còn 200m “thôi”
Dốc !
Dốc !
Dốc !
Bỏ bớt ba lô dưới và bắt đầu đi nốt 200m còn lại. Thật sự mà nói đây là đoạn khó, dốc và nguy hiểm nhất. Càng lên gió càng to và càng lạnh. Nhưng cái gì rồi cũng sẽ qua. Và cuối cùng đã nhìn thấy tảng đá đánh dấu đỉnh cao nhất của núi Yushan, núi cao nhất Taiwan.
Đúng là cảm giác mệt nhọc tan biến hết nhưng mà cái lạnh thì càng lạnh vì gió rất to. Khung cảnh thiên thiên quá tuyệt vời khi trải dài tất cả các phương là những ngọn núi phía bắc, nam, đông, tây. Một cảm giác rất hài lòng vì bản thân đã trải qua đoạn đường khó khăn để cuối cùng đạt được mục tiêu định ra.
Nhớ lại quá trình tập luyện, chuẩn bị, khó khăn này rồi khó khăn khác xảy ra, nhưng rồi cũng giải quyết ổn thỏa và cuối cùng chiến thắng được tất cả.
Dùng điện thoại để chụp và lưu lại hình ảnh thiên nhiên và đặc biệt là bản thân với cột mốc đánh dầu 3952m. Nhờ một anh cũng đi một mình lên sau mình chụp giùm mình, chụp được một vài tấm thì tự nhiên điện thoại tắt luôn. Có thể là do lạnh quá nên tắt nguồn?! ít ra là mình vẫn có vài tấm lưu lại khoảnh khắc đấy.
Vì quá lạnh, và thời gian cũng không nhiều, mình bắt đầu leo xuống lại. Dĩ nhiên là với mình, quá trình đi xuống luôn dễ dàng hơn nhiều. Phần vì đi xuống không tốn nhiều sức, phần vì cảm giác bản thân đã hoàn thành được mục tiêu. Quá đã con bọ chét!
Mặt trời bắt đầu chiếu nắng xuống, mình cảm thấy bớt lạnh và đã tỉnh táo hơn. Đến khi về đến trạm Paiyun 3400, mình cảm thấy… hơi nóng và cởi áo ra phơi nắng luôn đấy. Haha.
Tự sướng tập n
Tự sướng tập n
Tự sướng tập n
Cũng không cần dừng nghỉ lâu. Mình thu dọn hết đồ, bắt đầu đi xuống. Trên đường đi xuống, mình thỉnh thoảng gặp một số người đang đi lên trạm Paiyun ngủ lại (họ đi hai ngày, ngày một lên trạm 3400, ngày hai mới leo lên 3952m). Những cuộc nói chuyện thú vị, câu nói thường nghe là “Việt Nam hả” “Đi một mình một ngày hả” “Tuyệt vời thế”… Hehe. Cho phép bản thân tận hưởng chút lời khen thưởng như là phần thưởng của một chẳng đường đi mệt nhọc.
Cũng không cần gấp rút, đôi khi dừng lại để chụp hình, có những đoạn mình không ngờ là ban đêm mình có thể bước qua chỗ nguy hiểm thế này. Đôi khi dần lại để xem chim.
Cột mốc
Đoạn khá đẹp
Đoạn khá hẹp
Đoạn đẹp :))
Cảnh thiên nhiên
Cảnh thiên nhiên
Chim nổi tiếng ở đây
Cuối cùng cũng về tới trạm Trailhead đầu tiên. Hình bên trái khoảng 4h15 sáng lúc bắt đầu từ điểm xuất phát. Hình bên phải lúc 3h chiều sau khi kết thúc.
Xuất phát
Trở về
Bắt đầu về tới trạm kiểm soát vườn quốc gia Yushan, vào chào mấy chú. Mấy chú vừa thấy kêu: “Xuống núi rồi ah” Haha.
Thế là kết thúc chuyến hành trình leo núi Yushan, ngọn núi cao nhất Taiwan. Đây là điểm mình muốn đến nhất, muốn thực hiện nhất trong thời gian mình ở Taiwan. Cảm thấy mục tiêu cao nhất trong năm 2014 đã được hoàn thành.
Đó không phải là để chinh phục một điểm núi cao, mà với bản thân, đó là chinh phục, vượt qua khả năng của bản thân. Để thách thức bản thân mình, chứng minh cho chính bản thân mình là mình có thể làm được những điều tốt hơn nữa. Để củng cố niềm tin vào bản thân. Cái thực lực và sự tự tin vào bản thân được cũng cố và vững chắc hơn, nó được chứng minh bằng những sự kiện có thực, những trải nghiệm có thực chứ không phải vô hình, vô định.
Yeahhh! I did conquered Yushan, the highest mountain in Taiwan
Mình học như mình thật sự muốn học.
Mình làm như mình thật sự thích làm công việc đó.
Mình trải nghiệm như mình thật sự hiểu được sự quý giá những bài học từ những trải nghiệm đó.
Mình yêu như mình thật sự yêu và được yêu.
Mình sống như mình thật sự được sống chứ không phải là tồn tại.
Em đang chuẩn bị leo, đọc bài của anh thấy khoái chí hơn hẳn, nôn tới ngày đi ghê, với được thiều thông tin bổ ích nữa, tks a lot! mà hơn năm rưỡi rồi ko biết có thay đổi gì nhiều ko!
klq nhưng mà dáng anh đẹp thật! 😛
Leave a Reply